Tôi và vợ ở bên nhau hơn 10 năm rồi. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua những giai đoạn quan trọng nhất cuộc đời. Vì thế, với tôi, vợ không chỉ là người tôi yêu thương nhất mà còn là người bạn đồng hành đáng tin cậy.
Chúng tôi có với nhau hai đứa con, một trai một gái xinh xắn, ngoan ngoãn. Sống với nhau lâu thế nhưng chúng tôi chưa hề cãi nhau to tiếng hay giận dỗi nhau quá 1 ngày. Có bực dọc đến đâu, chỉ cần một trong hai người xuống nước bắt chuyện trước là chúng tôi làm lành lại ngay. Mọi người trong khu chung cư đều ngưỡng mộ hạnh phúc gia đình tôi. Mỗi năm bầu cử gia đình hạnh phúc nhất luôn có tên vợ chồng tôi.
Thế nhưng hạnh phúc đó chẳng kéo dài được lâu. Năm ngoái, vợ tôi phát hiện bị ung thư cổ tử cung giai đoạn cuối, tế bào ung thư đã di căn khắp cơ thể. Khi nhận tin từ bác sĩ, tôi và vợ bàng hoàng, không biết nói gì và cũng chẳng kịp chuẩn bị tinh thần đón nhận.
Năm ngoái, vợ tôi phát hiện bị ung thư cổ tử cung giai đoạn cuối, tế bào ung thư đã di căn khắp cơ thể. (Ảnh minh họa)
Vợ tôi khóc suốt mấy ngày không ăn không uống. Gia đình u ám hẳn. Hai đứa nhỏ cũng không dám nói to, đi mạnh và liên tục an ủi mẹ. Tôi tìm mọi cách thuyết phục vợ chữa trị vì em bảo chữa trị tốn kém nên sẽ nằm nhà, đợi ngày ra đi. Cuối cùng, sau cả tuần thuyết phục, vợ tôi đồng ý nhập viện hóa xạ trị.
Một năm chiến đấu với tử thần ung thư, bên cạnh vợ tôi không chỉ có tôi mà còn có một cô gái khác tên Ngọc. Đó là bạn thân nhất của cô ấy, đã lỡ dỡ một lần và đang nuôi con nhỏ. Họ chơi với nhau từ thời tiểu học và giữ vững mối quan hệ suốt mấy chục năm nay.
Ngọc cũng thường đưa con sang nhà vợ chồng tôi chơi khi rãnh rỗi. Thậm chí có lần mẹ con cô ấy còn ở lại nhà tôi một tháng khi tìm chỗ trọ mới. Với tôi, Ngọc cũng như chị em trong nhà, tôi và cô ấy đối xử với nhau khá thân tình nhưng cũng giữ khoảng cách nhất định.
Tháng vừa rồi, sức khỏe vợ tôi xuống dốc nhanh chóng. Em liên tục ra máu, mệt mỏi và ngất xỉu. Nhìn thân hình gầy còm chỉ còn da bọc xương mà tôi xót xa. Tiền bạc trong nhà cũng vì chữa bệnh cho em mà đội nón ra đi cả. Ngay cả căn chung cư tôi cũng cầm cố để có đủ tiền phẫu thuật.
Tôi không biết phải vượt qua nỗi đau lớn lao này như thế nào? (Ảnh minh họa)
Tuần trước, vợ tôi đột nhiên tỉnh táo hẳn. Người ta hay gọi đó là hiện tượng hồi dương. Em nắm lấy tay bạn thân đặt vào tay tôi rồi nói lời trăn trối cuối cùng: "Hãy chăm sóc cô ấy giúp em". Rồi lại nhìn Ngọc nói tiếp: "Hãy ở bên cạnh chồng mình, giúp anh ấy và các con mình vượt qua nỗi đau nếu mình mất đi nhé Ngọc".
Ngọc đã òa lên khóc nức nở, ôm lấy vợ tôi. Tôi cũng bỏ ra ngoài lén lau nước mắt.
Giờ vợ tôi mất rồi. Những ngày tang lễ, Ngọc luôn ở bên cạnh tôi, an ủi, chăm sóc cho tôi và hai con. Những lời trăn trối của vợ khiến tôi phân vân, khó xử quá. Tôi không biết phải vượt qua nỗi đau lớn lao này như thế nào? Không biết phải sống những ngày tiếp theo khi không còn vợ nữa ra sao?
Liệu tôi có nên gọi Ngọc về sống chung với mình không? Cả hai chúng tôi đều có chung nỗi đau. Nhưng tôi sợ bị thiên hạ mắng chửi cạn tình cạn nghĩa khi vợ mới mất đã rước bạn vợ về ở. Tôi phân vân quá. Mong nhận được lời khuyên từ mọi người.