Tôi đứng không vững khi biết mình trong danh sách cắt giảm nhân sự của công ty còn vợ tôi thì ngược lại, cô ấy vui mừng triển khai kế hoạch.
Tôi lấy vợ được hơn 4 năm nay. Vợ tôi hiền lành, khá đảm đang và tháo vát. Mọi việc cô ấy làm đều vì chồng con, chỉ có điều duy nhất ở vợ khiến tôi cảm thấy khó chịu là cô ấy rất tiết kiệm.
Ngay từ khi yêu nhau tôi cũng biết tính vợ tiết kiệm, vì cô ấy sinh ra trong gia đình đông anh em lại khó khăn, gánh trên vai trọng trách là chị cả vừa đi học vừa làm thêm gửi tiền về nhà phụ bố mẹ nuôi em nên có lẽ sự tiết kiệm đã ăn sâu vào máu thịt cô ấy.
Ngày đưa cô ấy về ra mắt tôi cũng chia sẻ với mẹ tôi là không biết làm sao để thay đổi tính tiết kiệm của vợ thì bà lại bảo tôi rằng có phúc mới lấy được người vợ như vậy, chứ như tôi có đồng nào tiêu sạch đồng ấy thì đến bao giờ mới khấm khá lên được.
Vợ vui mừng khi thấy tôi bị cắt giảm nhân sự. (Ảnh minh họa: Sohu).
Vậy là tôi chấp nhận sống với sự tiết kiệm của vợ. Ngần nấy năm chung sống, kể cả những lúc được thưởng hay có khoản tiền “từ trên trời rơi xuống”, cũng không có chuyện vợ tôi chi tiêu xông xênh hơn một chút, tổ chức cho gia đình một bữa ăn hoành tráng hay đi du lịch.
Dĩ nhiên là ví tiền của tôi bị kiểm soát triệt để. Tôi chẳng bao giờ được mời khách hay chiêu đãi bạn bè mà hàng tháng bao nhiêu tiền lương tôi phải nộp hết cho vợ, thay vào đó mỗi ngày cô ấy cho tôi 50 nghìn xăng xe và cà phê.
Nhiều khi nghĩ đời mình khổ quá định vùng lên đấu tranh nhưng nghĩ lại vợ tiết kiệm cũng vì gia đình này nên tôi lại thôi.
Có lần để đóng góp với bạn vài cốc bia, chả nhẽ uống không của người ta mãi, tôi phải vận dụng đủ thứ mưu mẹo để giấu một ít tiền. Tới khi tôi bị vợ phát hiện, cô ấy nói tôi không ra gì.
Mà nể cái là mỗi tháng vợ tôi đều kê khai tiền bạc rõ ràng. Chi tiêu bao nhiêu cô ấy đều ghi vào một cuốn sổ nhỏ. Mua cọng hành, củ tỏi hay tiền gửi xe đi chợ cô ấy cũng ghi. Rồi dành dụm được bao nhiêu cô ấy cũng kê khai đầy đủ.
Tôi nhiều lần bảo cô ấy mình tiêu vì mình sao phải ghi ra tính tính toán toán cho khổ nhưng cô ấy không nghe, cô ấy nói phải lên kế hoạch rõ ràng vì tương lai của hai đứa con.
Vì thế tôi chẳng dám xin vợ thêm tiền tiêu vặt. Chỉ là tôi luôn muốn vợ sống thoải mái hơn chút cho dễ chịu nhưng vẫn không được.
Rồi tai ương ập đến khi công ty tôi cắt giảm nhân sự, tôi chính thức bị thất nghiệp. Tôi báo tin buồn với vợ, tưởng rằng cô ấy sẽ mắng tôi một trận vì mỗi việc đi làm kiếm tiền cũng bị người ta cắt giảm.
Ấy vậy mà lúc tôi về nhà trong tâm trạng buồn rười rượi thì thấy vợ đang làm lẩu, thậm chí nay cô ấy còn mạnh tay mua mực tươi, tôm tươi cho bố con tôi.
Nhìn gương mặt hoang mang của tôi, vợ lấy trong tủ ra một quyển sổ tiết kiệm 800 triệu đồng. Vợ tôi nói mỗi tháng cô ấy đều chắt chiu dành dụm và gửi tiết kiệm, giờ tôi nghỉ việc cũng tốt, chúng tôi sẽ vay mượn thêm và xây một căn nhà nhỏ trên miếng đất bố mẹ cho hồi mới cưới nhau.
Cô ấy tính rằng xây nhà xong sẽ dùng tầng 1 mở cửa hàng bán vật liệu xây dựng đúng theo thế mạnh của tôi, nếu ổn định, chịu khó làm việc thì chắc chắn chúng tôi sẽ nhanh chóng thu hồi vốn.
Đến giờ này thì tôi cảm thấy mình thật may mắn khi có người vợ tiết kiệm và luôn chu toàn lo cho gia đình.